Recent Post

Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Biết người yêu sắp chết vẫn làm đám cưới

Biết người yêu sắp chết vẫn làm đám cưới

Biết người yêu sắp chết vẫn làm đám cưới

Câu chuyện cổ tích thời hiện đại của một cặp đôi Trung Quốc đang gây xôn xao cư dân mạng.

992145c61df3d913945804db1f72ae80

Phiên bản thật của một câu chuyện cổ tích đã thực sự diễn ra tại Trung Quốc. Feng Ying, cô gái sinh năm 90 ở Trịnh Châu được chuẩn đoán mắc căn bệnh u não ác tính. Cuộc sống của Feng Ying giowf chri còn đếm ngược từng ngày. Feng Ying quyết định chia tay người bạn trai hiện tại vì không muốn làm anh đau khổ. 

61f7a9837a5b0a24371956f547b48068

Người bạn trai của Feng Ying đã không buông bàn tay của cô gái mình yêu quý. Anh nói với Feng Ying: Nếu em còn sống một ngày, anh sẽ ở bên em một ngày. Nếu em còn sống một năm, anh sẽ ở bên em một năm. Cứ thế, ngày 2/3/2014 vừa rồi, cặp đôi này quyết định cùng nhau bước vào lễ đường. 

78667c4cd48324ac758c28e2b6aafd77

5 giờ sáng ngày 2/3 như thường lệ, Feng Ying đến bệnh viên tiêm thuốc để duy trì cuộc sống của mình. Tuy nhiên hôm đó là một ngoại lệ đặc biệt. Sau khi tiêm xong, Feng Ying được các bác sĩ và nhân viên y tế hộ tống đưa cô về tận nhà. Feng Ying được mặc váy cưới, trang điểm, làm tóc cho ngày trọng đại của chính mình. Mặc dù mọi việc rất vất vả mệt nhọc nhưng trên khuôn mặt cô gái nhỏ chỉ ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời. 

1a60b72370942b4b823f7cfb5943f03e

Đám cưới của Feng Ying không chỉ khiến người ta xúc động bởi tình yêu đôi lứa. Nó còn là tình yêu giữa người với người: Cô thợ làm móng đã không quản ngại xa xôi đến tận nơi làm móng cho Feng Ying. Một công ty tổ chức sự kiện đã quay video và chụp ảnh cưới miễn phí để cặp đôi có được những hình ảnh đẹp nhết. Một resort đã cung cấp địa điểm tổ chức đám cưới và 20 bàn tiệc miễn phí. Hàng trăm người đã cùng đến để chia sẻ tình yêu ngọt ngào của họ. 

8dce088a7632f6754ce317c52171cf94

8:50, chú rể lần đầu tiên đến nhà đón dâu. Hôm qua, anh cũng đã thao thức chẳng ngủ được cả một đêm. 

727d951c9da27666c297104e078ce9b0

Feng Ying khi bước ra gặp người bạn đời của mình bỗng có đôi chút xấu hổ. Vậy nhưng với bó hoa hồng và bài hát tình yêu của chú rể, cô dâu cuối cùng cũng đã tình nguyện để anh cũng trên lưng trong tiếng hò reo chúc phúc của mọi người. 

Những câu nói dễ thương cho ngày Valentine

Những câu nói dễ thương cho ngày Valentine

"Anh chỉ cần yêu em thôi, những đứa yêu anh cứ để em lo".

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-9e7a6435ecf6e488b

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-d565a095b10fa1ac2

Món quà lớn nhất là tình yêu của anh, mà nhiều khi... tặng quà thiệt thì em thích hơn đó!

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-a7cf500889fa93fcc

Khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả.

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-75f96f3083a2f7ece

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-e36df0102a26c67af

Giận thì giận, mà thương thì vẫn thương.

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-c20f17badc105a596

Độc lập tới đâu, gặp người mình yêu cũng sẽ nhận ra bản thân mình cần một nửa còn lại...

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-3c28d03e64afcddb0

Trong cuộc đời này, tình yêu không phải một món quà miễn phí. Nó là thứ bạn muốn có, và bạn phải trả giá rất nhiều.

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-43e086e2aaffdcfbc

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-881165c59edf957bf

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-bd8e6c89e0698d5eb

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-89e3b5435e8554a58

Hãy cứ tin chắc rằng trên quãng đường phía trước của bạn sẽ có ai đó, dù vô tình hay cố ý, sẽ trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu.

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-96682b85a311f0c8f

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-b1af42f110fa3f45f

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-0302fd956e7659b10

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-202f3fe159405b755

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-f445eb4ef7b31459d

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-a7bcc95f475d71d3c

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-90282cced316adf2b

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-6736a676b5ac80cfe

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-9af890e908484eeec

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-5799ad74783e48329

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-a42339261fca42119

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-b52c9700d60083dac

Đến khi nào bồ công anh bay không cần gió, thì khi đó em hết yêu anh.

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-8821c17fcd0630ae8

nhung-cau-noi-de-thuong-cho-ngay-valentine-2b907d8473e4ba8ef

Sao em không thử yêu 1 lần

Sao em không thử yêu 1 lần

Tình yêu là gì mà ai cũng phải kiếm tìm mãi thế, nó có ngọt không, hay là đắng ngắt nhỉ? Thật là lạ, hàng ngày hàng giờ, thế gian vẫn cứ yêu nhau như thế.


sao-em-khong-thu-yeu-mot-lan-ac2420674afaa5bb04339327d2d023d
Người ta khóc cười vì nó, rồi đến lúc chia tay lại đau đớn kêu gào đến thương, vậy mà ai cũng cứ thích yêu.
Em, sao em không thử yêu đi một lần? 
Thử yêu lấy một ai đó, để được sẻ chia những chuyện buồn vui trong cuộc sống, được nũng nịu cưng chiều như một đứa trẻ. Để một người xa lạ tập bước vào cuộc sống của em, được cùng em song hành trên con đường đây hoa nắng. Để em xem cái cảm giác “tim đập, chân run, tay lẩy bẩy” nó như thế nào mà thiên hạ cứ đồn thổi nghe ghê gớm lắm. Chắc chắn sẽ phải học cách kìm nén cảm xúc của chính bản thân, em có thể vui cười cả ngày, nhưng lại lã chã nước mắt chỉ vì một câu bông đùa của người-đặc-biệt ấy.
Thử yêu lấy một ai đó, để một đứa con gái chúa vụng về là em nay lại lóng ngóng ngồi đan khăn, móc mũ len từ những đường cơ bản nhất. Em sẽ cùng cô bạn tìm đến cửa hàng đan móc, tỉ mẩn từng mối len một, chầm chậm, nhè nhẹ, cho cả tâm tình cuộn thật chặt, thật khéo. Đôi khi hát vu vơ rồi tự cười khúc khích e thẹn một mình. Đôi mắt em luôn hấp háy một niềm vui gì chẳng thốt thành tên.
sao-em-khong-thu-yeu-mot-lan-641169271e2a8596e78ca0060e0cb3c
Thử yêu lấy một ai đó, để những chiều đông, cùng anh, dạo phố. Nắm tay nhau cùng đi mua sách, ngồi cà phê một góc quán quen, nếm cái vị gió mùa về len lỏi từng kẽ tay một. Để em được siết chặt, ấm áp, ngọt đến say mê. Và tối tối đợi chờ những tin nhắn yêu thương, những cuộc gọi kết vội, những nụ hôn bất chợt, thật nồng, thật sâu.
Cứ đi đi em, đi vì ngày mai có nắng. Vì yêu thương của tương lai đang vẫy gọi, của thực tại mơ hồ em vẫn chưa biết bước về đâu. Dưới chân cầu vồng, hạnh phúc sẽ dang rộng vòng tay mà ôm lấy em, vỗ về an ủi. Tình yêu đâu phải là cho vay rồi trả, đâu phải cứ vẽ ra thế nào nó sẽ đi đúng đường như thế đâu. Chúng ta đến với yêu thương, không phải để tìm một người hoàn hảo, mà là để học cách xem một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.
Trong cuộc đời này, nếu em không tự nắm lấy cho mình một người để yêu, thì bàn tay ấy sẽ được một một bàn tay khác nắm lấy. Con đường hạnh phúc luôn mở lối cho tất cả, chỉ khác là liệu em có biết nhận lấy món quà ban tặng em không. Hãy tự viết nên bản tình ca của chính em, đừng e ngại. Vì dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của em rồi.
Tình yêu: Cho và nhận

Tình yêu: Cho và nhận

Yêu thương nào mà chẳng phai phôi quan trọng là chính bản thân chúng ta biết cách níu giữ không mà thôi


cab1113277b772ee15e54c6283513ce2adaf1db5_002
CHO, khái niệm cho này trong tình yêu rất dễ làm người khác hiểu lầm và những trách cứ không đáng. Nhưng với em, CHO ở đây có nghĩa là nhường nhịn lẫn nhau, dành cho nhau những điều tốt nhất có thể. Nếu người khác cứ bảo, tại sao em CHO anh nhiều thứ đến thế, thì em sẽ bảo với họ rằng vì em yêu anh. Em CHO anh niềm tin, em cho anh sự thứ tha của những lỗi lầm mà anh thường xuyên và thường niên mang lại. Em CHO anh nụ cười đằng sau những mệt mỏi, lo toan của cuộc sống. Em CHO anh cả những yếu đuối mà đáng lý ra em phải mạnh mẽ để vượt qua khi có anh. Em CHO anh những giọt  nước mắt mà cả anh và những người khác đã mang lại cho em. Em CHO anh sự tự do của một người đang yêu cần có, em CHO và em CHO như thế. Ai cũng đã từng nghe câu hát rất quen thuộc: “ Yêu là em sẽ CHO và CHO rất nhiều không cần giữ lại” Em hiểu, chính xác là em đã hiểu ý nghĩa thật sự của CHO và một tình yêu chân thành là như thế nào!
NHẬN, là hành động mà bất kỳ người nào đang yêu cũng muốn có. Nhưng NHẬN thế nào và NHẬN ra sao mới là vấn đề. NHẬN những vật chất mà người yêu mang lại, hay NHẬN giá trị đích thực từ người mình yêu mới là sự nhận đẹp nhất và đáng quý nhất. Em NHẬN từ anh, tình yêu thương chân thành, sự quan tâm chăm sóc ân cần. Và đồng thời, em cũng NHẬN từ anh những giọt nước mắt, những đêm không thể ngủ vì suy tư, vì toan tính, vì sự ích kỷ, vì thù hận và vì tất cả những quá khứ đau đến thắt tim trước đó. Yêu một ai đó không nhất thiết là phải nhận từ họ những món quà đắt tiền mà được nhận từ họ tình yêu thương chân thành nhất. Tình cảm chân thật luôn xuất phát từ tim và đi ra đến ngoài, chứ đừng từ ngoài vào trong vì đó chỉ là sự giả dối, sự tạm bợ, và những chấp vá cho hiện tại.
Có thể hiện tại, tình yêu đó đang rất chân thành, nhưng xin nó hãy chân thành cho đến mãi ngày mai , chứ đừng phút chốc chân thành rồi lại chóng phai như thứ tình cảm bèo dạt mây trôi mà người ta vẫn thường nói. Yêu thương nào mà chẳng phai phôi quan trọng là chính bản thân chúng ta biết cách níu giữ không mà thôi. CHO & NHẬN bằng trái tim thì chỉ có chân thành đến rất chân thành. Xin đừng CHO & NHẬN bằng lời nói suông vì những thứ mình nhận lại chỉ là zero đến âm vô cùng. 
Như Huỳnh Nguyễn Thị



25 điều vực dậy một trái tim yêu tan vỡ

25 điều vực dậy một trái tim yêu tan vỡ

Đôi khi trong cuộc sống bạn rất hay gặp... những trường hợp bạn bè người thân của mình buồn bã thất tình vì yêu đương. Bạn muốn an ủi, muốn người đó nhanh chống hết buồn "và con tim sẽ vui trở lại"... các bạn có thể tham khảo những câu nói ai ủi người thất tình dưới đây!


25-dieu-vuc-day-mot-trai-tim-tan-vo-8a28a87b0b6ccef9aa13cace
25 ĐIỀU VỰC DẬY MỘT TRÁI TIM TAN VỠ
1. Bên nhau là duyên phận, chia tay là duyên phận đã hết
2. Chia tay là một phép lành từ chúa trời. Đó là cách để bạn nhận ra rằng Chúa đã cứu bạn từ sai lầm của Người.
3. Trong tình yêu, một cộng một bằng tất cả và hai trừ một bằng không. ~Mignon McLaughlin, The Second Neurotic’s Notebook, 1966
4. Hãy để những giọt nước mắt rơi và làm dịu đi vết thương trong lòng bạn ~Eileen Mayhew
5. Tình yêu giống như một chiếc cốc, thà để nó vỡ còn hơn làm bạn đau vì cố gắng ghép những mảnh vỡ lại với nhau. ~ Khuyết Danh.
6. Tình yêu như một trò chơi ghép hình. Khi bạn đang yêu, tất cả những mảnh ghép vào đúng vị trí của nó, nhưng khi mọi thứ đổ vỡ, phải mất khá lâu để bạn có thể xếp những mảnh ghép ấy lại.
7. Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi. - ( thất tình an ủi )
8. Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngườii ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
25-dieu-vuc-day-mot-trai-tim-tan-vo-b9e320d2244253f18629e1dc
9. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
10. Tình yêu trong tớ vẫn còn, nhưng niềm tin thì đã vỡ vụn. Niềm tin vỡ rồi... Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay?
11. Hãy luôn là người tự quyết định. Dù quyết định đó sau này là đúng hay sai thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn và quan trọng hơn nữa, khi bạn tự quyết định được cuộc sống và tình yêu của mình, tức là bạn đang biết mình muốn và cần gì, bạn sẽ không bao giờ phải sống trong hai chữ: “Giá như…”
12. “Hãy yêu thương say đắm nồng nhiệt, có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc đời này”.
13. “Cảm ơn những vấp ngã năm xưa vì nhờ nó mà tôi lớn lên”.
14. Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi.
15. “Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu”.
Nếu muốn vui một phút: hãy trả thù. Nếu muốn yên vui một đời: hãy tha thứ!
16. Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu không thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.
17. Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay. – Khuyết danh
18. Khi tình yêu ra đi, đừng cúi đầu trong nỗi tuyệt vọng; hãy ngẩng lên và ngước nhìn trời cao để thấy được nơi mà trái tim của bạn đang được chữa lành
25-dieu-vuc-day-mot-trai-tim-tan-vo-b2f4270d975abfc616d21221
19. Cách tốt nhất để hàn vỡ những vết thương trong tim là thời gian và những người bạn.
20. Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu.
21. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
22. Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
23. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
24. Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
24. Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình. ( an ui nguoi that tinh )
25. Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.
25-dieu-vuc-day-mot-trai-tim-tan-vo-9d6dbc9bf7f0afea29c0da5b






























Đừng ảo tưởng vào sức mạnh của tình yêu!

Đừng ảo tưởng vào sức mạnh của tình yêu!

Tình yêu chân thành xuất phát chính từ nhịp đập của những đôi tim non trẻ mà thôi!

Sai lầm của con gái khi yêu một người là luôn tin tưởng rằng người con trai đó sẽ vì mình mà thay đổi. Thật ra, niềm tin của con gái không sai, mong muốn một người vì mình mà thay đổi không có gì đáng ngại. Nhưng con gái nên biết rằng, sẽ không có một ai vì một ai mà thay đổi, nhân danh tình yêu lại càng không. Với con trai, tình yêu để chứng tỏ lòng thành, trách nhiệm, và thái độ với mối tình đó, không phải là để đánh đổi một vỏ bọc khác đi. Hãy yên lòng, nếu chàng trai của bạn vẫn yêu bạn theo cách mà anh ấy muốn, theo cách mà bạn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm, chứ không phải theo cách mà bạn hằng mong mỏi.
Chúng ta yêu một ai đó là yêu chính con người họ, không phải là yêu một tấm gương phản chiếu chính mình. Hẳn vậy. Cho nên, đừng quá ảo tưởng vào sức mạnh của tình yêu!
46b9d004114c496e6e27e977ffb9ec97e341f4fe
Có nhiều cô gái trông chờ vào tình yêu, nhân danh tình yêu, mong muốn và thể hiện rõ mong muốn của mình cho người yêu biết. Những cô gái ấy muốn được chiều chuộng theo cách của mình, được quan tâm theo cách của mình, hoặc là, được chiều chuộng và quan tâm theo cách của những-cô-bạn-gái-khác trong một cuộc trò chuyện sum họp đông vui nào đó. Nhưng, các chàng trai không quan tâm đến điều đó, lại càng thấy việc yêu thương và chiều chuộng bạn gái mình giống hệt một-anh-chàng-nào-khác xa lắc xa lơ, thậm chí không quen biết, là một việc vô cùng ngớ ngẩn!
65814b4ad0698a0cb21c1efeb4b7302f290ba9d8_003
Lại có một số những cô gái khác lấy lý do biện hộ cho tình yêu của mình, dùng mọi lý lẽ, huy động mọi sự cảm thông có thể để bao biện cho bạn trai và hành động của anh ấy, dẫu có bị tổn thương các cô gái ấy cũng dễ dàng chấp nhận. Cái họ cho đi là niềm tin không ngừng nghỉ, cái họ nhận về là nỗi đau đến tận cùng. Vậy mà họ vẫn tin, vẫn yêu, vẫn chờ mong và hy vọng?
Sự thật là, tình yêu không kỳ diệu như chúng ta vẫn tưởng, đừng tô vẽ cho nó quá nhiều màu sắc, khoác lên cho nó quá nhiều tấm áo ấm áp. Đến một lúc nào đó, đối diện với sự thật, chúng ta phải ngỡ ngàng vì nó khác quá xa so với trí tưởng tượng của mình. Nên nghĩ tình yêu đơn thuần như một cốc nước lọc, nhẹ nhàng, thanh khiết, không pha tạp, bên cạnh nhau có thể cảm nhận được sự bình yên và an toàn. Đừng bao giờ nghĩ rằng tình yêu là thứ nước tăng lực hay những viên thuốc giảm đau, tình yêu lại càng không phải là thứ để biện minh cho lỗi lầm của ai đó dành cho ai đó, không phải là một chiếc gương phản chiếu sự giống nhau đến ngờ nghệch.
Chúng ta cứ an yên yêu nhau bằng thứ tình cảm an toàn và bền chặt. Đừng đòi hỏi đối phương, đừng ảo tưởng vào những sức mạnh to lớn khác. Tình yêu chân thành xuất phát chính từ nhịp đập của những đôi tim non trẻ mà thôi!
Leng Keng







15 bí quyết yêu nóng bỏng

15 bí quyết yêu nóng bỏng

Làm thế nào để cả chàng và bạn không chỉ cùng hưng phấn với màn dạo đầu mà còn "lên đỉnh" trong sung sướng?
1. Thử thách bản thân làm chuyện ấy mỗi ngày trong vòng một tháng. Những cuộc ân ái thường xuyên sẽ làm cho sức khỏe tình dục của bạn tốt hơn, và lên đỉnh nhiều hơn với hiệu ứng O lớn trong mỗi lần.
2. Trước khi làm chuyện ấy, hãy cùng nhau tắm nước nóng và chà xát cơ thể đối phương với bàn chải muối. Dòng nước ấm và sự cọ xát sẽ kích thích các dây thần kinh và lưu thông máu.
3. Ngồi trên ghế với đôi chân mở rộng, bàn chân đặt trên nền nhà và mông gần mép ghế. Để chàng quỳ trước bạn và đi vào trong , rồi dùng chân và cánh tay để di chuyển cơ thể lên xuống nhịp nhàng.
4. Khi bạn ở trên, để chàng nằm giạng ra và ghì chặt chân bạn để giữ cho tay và phần thân trân của chàng ổn định. Khi chàng giữ nguyên tư thế đó, nâng hông chàng lên theo chiều kim đồng hồ. Xoay theo chiều ngược kim đồng hồ rồi ngược lại, cứ như thế 30 giây một lần.
5. Chơi trò diễn phim nóng bằng cách mang một cái máy quay phim  vào phòng ngủ, nhưng đừng quay phim, chỉ nhìn cả hai qua ống kính cũng là một sự kích thích hiệu quả.
1293212037-13a
Trước khi làm chuyện ấy, hãy cùng nhau tắm nước nóng (Ảnh minh họa)
6. Hôn và liếm phần thân trên của chàng, dừng lại một chút ở chỗ dương vật, rồi trao cho chàng một nụ cười khiêu khích và lại làm ngược lên. Lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi chàng không chịu nổi nữa.
7. Bỏ một cái đĩa phim khiêu dâm vào đầu máy DVD, và để cho âm thanh của bộ phim đó làm sự kích thích cho cả hai. Bạn sẽ thấy như mình đang trong cuộc truy hoan thực sự.
8. Để có những chuyển động thân mật nhất, chàng phải trong tư thế Ấn Độ (với chân bắt chéo) trên giường hoặc sàn nhà. Rồi giạng chàng ra, quấn chân sau lưng chàng rồi đung đưa để đạt khoái cảm.
9. Trong một ngày mưa lạnh, chọn 5 vị trí trong phòng và thử thách chàng cùng làm chuyện ấy ở cả năm vị trí trước hoàng hôn.
10. Khi cùng chàng ra ngoài dự tiệc, hãy dựa vào người chàng như thể bạn đang nghỉ ngơi. Rồi hơi ép mông vào chàng. Nó sẽ làm chàng thèm muốn.
1293455089-sex
Đánh thức chàng bằng cách hôn khắp cơ thể (Ảnh minh họa)
11. Quay lại kiểu tình dục trung học bằng cách mặc nguyên quần lót trong lúc ân ái. Chàng có thể mát xa bạn qua lớp vải, bằng hai tay và miệng như một màn dạo đầu. Rồi khi bạn muốn được ân ái, hãy để chàng cởi quần lót của bạn. Dùng chất bôi trơn lên dương vật chàng, rồi chuyển lên nằm trên, đi vào trong và tập trung làm thỏa mãn âm vật.
12. Khi ở trong tư thế nằm trên, dựa vào phía sau và đặt cả hai tay lên giường phía sau bạn với đầu ngửa ra sau. Chàng sẽ có một cái nhìn toàn cảnh bộ ngực  và phần thân trên của bạn và có cảm giác nhột  nhạt vì tóc bạn chạm vào chân chàng.
13. Khi bạn làm chuyện ấy bằng miệng với chàng, hãy yêu cầu chàng kết thúc bằng cách mơn trớn ngực bạn.
14. Dùng đầu ngón tay tự mớn trớn núm vú của mình rồi nhẹ nhàng siết chặt ngực bằng tay, trong lúc vẫn nhìn chàng đầy khêu gợi.
15. Đánh thức ham muốn của chàng bằng cách nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể chàng, từ đầu tới chân.






6 lý do các chàng trai tốt tính thường không được phụ nữ yêu thương

6 lý do các chàng trai tốt tính thường không được phụ nữ yêu thương

Có lẽ bạn cũng đã từng gặp rất nhiều người con gái luôn than phiền về gã người yêu xấu tính và luôn hành hạ mình. Tuy nhiên cuối cùng họ vẫn sẵn sàng để cho bản thân mình bị làm khổ, trong khi những chàng trai tốt tính hàng ngày đưa đón và quà cáp lại luôn bị coi "chỉ là bạn"?. Vì sao những người thế thường thiệt thòi?

Hãy cùng nhau tìm hiểu vấn đề này dưới khía cạnh tâm lý học của phụ nữ.
Lý do thứ nhất: Con trai tốt tính thường không cư xử như đàn ông
6-ly-do-cac-chang-trai-tot-tinh-thuong-khong-duoc-phu-nu-uu-
Những chàng trai hiền lành tốt tính thường quá nhậy cảm và quan tâm đến người phụ nữ ở bên họ nghĩ gì, cảm thấy gì mà quên đi rằng họ mới chính là những người phải dứt khoát và đưa ra quyết định. Mặc dù quan tâm đến nàng nghĩ là gì là một tính tốt, nhưng làm quá mức và bạn sẽ bị gán cho cái mác "đàn bà".
Lý do thứ hai: Con trai tốt tính quá hiền

Con trai tốt tính thường không có chính kiến mạnh, và sẵn sàng hy sinh quyền lợi của mình để làm vừa lòng người yêu. Chính vì vậy, nàng sẽ nghĩ rằng bạn là kẻ không có bản lĩnh, dần dần không cảm thấy cần phải cố gắng chăm sóc sắc đẹp hay giữ ý, vì biết bạn sẽ không dám ý kiến gì kể cả khi cô ấy mặc váy ngủ ra ngoài mà không make up. Một người như thế ra xã hội bị gọi là nhu nhược, và phụ nữ không thích yêu những người như vậy.
Lý do thứ ba: Con trai tốt tính luôn quá vồ vập

6-ly-do-cac-chang-trai-tot-tinh-thuong-khong-duoc-phu-nu_004
Một khi đã chiếm được tình cảm người yêu, một chàng trai tốt tính sẽ thần thánh hóa nàng và cố gắng yêu thương bằng cả tấm lòng. Sau một thời gian, việc này sẽ trở nên khó chịu với cô ấy, Cuối cùng, nó sẽ dẫn đến đánh mất sự tôn trọng, và một tình yêu không thể tiếp tục nếu nàng không còn tôn trọng bạn.
Lý do thứ tư: Con trai tốt tính dễ bị lợi dụng

Là những người mong muốn điều tốt và có lợi cho những người xung quanh, con trai tốt tính thường kiếm niềm vui từ việc giúp đỡ mọi người để đổi sự chấp nhận của mọi người xung quanh. Chính vì thế phụ nữ thường lợi dụng điều này để được quà cáp đưa đón hoặc trả tiền cho trong những buổi tiệc tùng. Con gái một cách vô thức cho rằng những chàng trai tốt là khờ dại, nhận sự quan tâm chăm sóc từ hộ rồi tiếp tục nhưng câu chuyện tình với những gã trai xấu.
Lý do thứ năm: Con trai tốt tính có suy nghĩ quá dễ đoán

6-ly-do-cac-chang-trai-tot-tinh-thuong-khong-duoc-phu-nu_002
Phụ nữ bị quyến rũ bởi sự bí hiểm và ngẫu hứng. Họ không muốn cuộc sống của mình là những ngày dài buồn tẻ khi được người yêu đưa đi làm buổi sáng, đón về buổi tốn và ăn ở một nhà hàng trong suốt nhiều năm. Họ muốn sự thay đổi, bất ngờ, mà những chàng trai tốt tính thường không đem lại được. 
Lý do thứ sáu: Con trai tốt tính quá thiếu thốn tình cảm

Đối xử với người ngoài rất tốt, chàng trai tốt tính thường mong đợi đón nhận lại tương tự. Và khi không được đáp trả lại tình cảm đấy, họ trở nên buồn bã và cho rằng mình là nạn nhân trong mối tình. ("Tại sao anh có thể những cái này này này với em, mà anh chỉ đòi hỏi một điều đơn giản như thế từ em mà vẫn không được")
Không phải chàng trai nào tốt tính cũng gặp phải những vấn đề trên, nhưng từ sáu lý do kể trên có thể để ý rằng phụ nữ không muốn những người đàn ông nhu nhược và thiếu mạnh mẽ, thường là đặc điểm của các chàng trai tốt tính.
Bạn không cần phải gạt bỏ lối sống của mình và trở thành một thằng khốn nạn để được phụ nữ yêu mến, nhưng hãy nhớ giữ vững bản lĩnh và lập trường của mình kể cả khi tốt với người khác.
Phụ nữ muốn một người đàn ông tốt với mình, những đồng thời cũng phải biết bản thân muốn gì và có can đảm nói lên điều đó. Với sự kết hợp này bạn sẽ không còn mềm yếu trong mắt con gái mà vẫn có thể sống theo cách mình mong muốn.
6-ly-do-cac-chang-trai-tot-tinh-thuong-khong-duoc-phu-nu_003












Tình yêu: Thương nhau đừng để đó

Tình yêu: Thương nhau đừng để đó

Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người… -Tiểu Lạc-


Khi đọc tiêu đề, nếu bạn đã từng nghe thì có thể bạn sẽ nhớ tới bài hát “Thương nhau để đó “ của Hamlet Trương, đây là một bài hát khá hay, ít nhất là với tôi nó thực sự hay, nó đã từng khiến tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, một bài hát hay thường bởi vì nó hợp tâm trạng người nghe : “… vì anh thương em, là anh thương em , bằng lòng anh để em đi xa cuối trời. Vì bao mơ ước còn nhiều, tháng năm còn dài, có thương nhau thì để đó…”

ad636885425a8373c4f76ee4c9d94f3bb1b77aae_002

Tôi cũng đã từng tin rằng nếu là của nhau thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa rồi cũng trở về bên nhau, từng tin điều gì đó, ai đó nếu thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì nó mãi không thuộc về mình…  Tất nhiên bây giờ tôi vẫn tin, vì tôi biết điều đó chưa bao giờ sai cả, nhưng niềm tin đó của tôi bây giờ dựa trên một cái gì đó thực tế hơn, rõ ràng hơn, chứ không phải như trc đây, tôi tin những điều đó dựa trên những điều mơ hồ, mịt mù và không căn cứ…Như vậy có nghĩa là sao?  Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn không cố gắng vì những thứ mình muốn thì bạn đừng hối tiếc vì không có được chúng”.  Vậy nên bây giờ, nếu tôi tin là điều gì thuộc về tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để biến điều tôi tin thành sự thật, nhưng nếu tôi nhận ra sau bao nhiêu cố gắng mà điều ấy vẫn không thuộc về tôi như tôi tin , thì tôi sẽ an nhiên mà chấp nhận nó như chấp nhận một điều gì đó hiển nhiên trong cuộc sống vậy, dù cảm xúc có như thế nào đi nữa… Vậy nên ngay cả trong chuyện tình cảm đi chăng nữa, thì bạn cũng hãy cố gắng chứ đừng ngồi đó chờ đợi người ta đến đưa tay ra  hỏi bạn có muốn đi cùng người ta hay không?

Dài dòng như thế là để bạn hiểu hơn về tiêu đề mà tôi đã đặt: Thương nhau đừng để đó!

Thương nhau để đó? Để “thương nhau” ở đó để làm gì?

Để rồi lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập hối hả? Để rồi mỗi khi đông muộn, bàn tay lạnh giá thèm được ủ ấp nhưng bàn chẳng bao giờ tìm thấy bàn tay mà ta muốn nắm nữa, vì ngày đó ta thương người nhưng lại để đó, vì giờ đây bàn tay kia không biết đang ở nơi đâu trên trái đất này, đang ở đâu giữa thế giới dài rộng hơn bảy tỷ người này, ta không biết và mãi mãi không biết ?! Để đó để rồi mỗi khi đêm xuống, một mình với ly café đắng ngắt bên ô cửa sổ nhìn nơi xa, ta tự dằn vặt mình giá như ta đã không để đó những yêu thương chân thành ấy, giá như bản thân đã làm một điều gì đó cho người ấy; ta cứ ngồi đó, một mình, cứ cố hình dung giờ này người mà ta thương  đang làm gì, với ai, ở đây, đang buồn hay đang vui bên người nào đó không hay có khi nào cũng đang ngồi một mình như ta, đêm- đó là lúc ta an tâm gỡ chiếc mặt  nạ của bản thân xuống và sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất… Thương nhau để đó để được những điều như vậy sao? Để nhận lấy những đau lòng và tổn thương sao? Để ta cứ mãi ân hận không chỉ với người mà là với chính ta hay sao?

Tôi đã từng khuyên một người bạn của tôi rằng “thương nhau đừng để đó!”. Người bạn ấy của tôi nói với tôi rằng buộc phải để đó vì không thể nào làm khác. Có thể bạn cũng sẽ nói như người bạn ấy nói lại với tôi ? Có thể lắm chứ!  Nếu như vậy thì bạn và cả người bạn ấy của tôi nữa, hãy thôi biện hộ cho những ích kỷ và  nhỏ nhen của bản thân mình đi. Tôi muốn kể cho bạn về một câu chuyện nhỏ  giữa tôi và cô gái của tôi, tất nhiên nó xảy ra lâu rồi, và giờ nó là một kỷ niệm đáng yêu, cũng là một sự nhận ra của bản thân mà tôi sẽ nhớ mãi. Lần đó tôi giận em vì những lí do rất bình thường của một chàng trai, và ngày mai tôi cứ đắn đo khi bấm số điện thoại để gọi cho cô gái nhỏ ấy, bởi có một lí do để tôi gọi nhưng có hàng trăm lí do để tôi không thể gọi. Và rồi thời gian sau, em đã nói với tôi rằng: “gọi thì cứ gọi chứ sao phải vì lí do này lí do kia ..? câu nói ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc , đơn giản như thế mà sao tôi khi đó mới nhận ra; phải rồi, gọi thì cứ gọi, chả vì lí do gì hết, dù có hàng trăm lí do ngăn cản thì vẫn có một lí do để tôi gọi cơ mà, sao phải vì điều này điều nọ, tất cả chỉ là tôi biện hộ cho tôi mà thôi. Vậy nên nếu bạn nói thương nhau buộc phải để đó thì tôi nói rằng thương nhau đừng để đó, nếu bạn hỏi tiếp tôi rằng tại sao lại đừng để đó thì tôi sẽ trả lời bạn là chỉ vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương , phải chỉ vì một lí do đó thôi.  Nếu bạn thật lòng thì tôi tin một lí do đó thôi cũng đủ để bạn mạnh mẽ bỏ mặc hàng trăm lí do khác.

b63176f268a94067ec677c852997b77863de550d

Nếu bạn đang chỉ ở đó, ở yên đó và tự nhủ cái gì của bạnn thì sẽ mãi là của bạn? Đang chờ đợi thời gian cho bạn biết người ấy có thuộc về bạn hay không? thì bạn nhầm rồi, thời gian nó khong đem lại cho bạn câu trả lời đâu, nó chỉ khiến bạn quên đi câu hỏi mà thôi. Vậy nên nếu bạn thật tâm yêu thương một người thì đừng chần chừ nữa, đừng để đó nữa, đừng biện hộ tình cảm không nhất thiết phải nói ra hay bất cứ lí do gì nữa cả. Tin tôi đi, hãy cứ can đảm, vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình, để sau này dù thế nào đi nữa thì bạn sẽ vẫn có thể nói rằng mình không hối tiếc, bởi hôm nay bạn đã yêu thương người thật lòng, chân thành, và bạn đã không để đó những yêu thương.

Có một câu nói mà tôi rất thích: ”Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người… “. Phải, trong thế giới hàng trăm vạn người này, ai biết chắc  rồi ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, biết khi nào sẽ để lạc mất nhau. Nhưng tôi nghĩ, có một thứ cảm giác còn tệ hơn cảm giác lạc mất nhau giữa dòng đời hối hả, đó là cảm giác chưa kịp là là của nhau phút giây nào thì đã để lạc nhau mất rồi.Tôi chắc đó là một thứ cảm giác nhiều hơn hối tiếc rất rất nhiều.  

Cuộc sống này nhìn vậy mà không phải vậy, thời gian này tưởng dài mà hóa ra lại ngắn ngủi đến mong manh. Cái mong manh ngắn ngủi ấy yêu thương nhau còn thấy thiếu, cớ sao cứ phải hoài phí thời gian cho những điều vụn vặt ích kỷ.

Vậy nên, thương nhau (xin) đừng để đó!

P/S: Dành cho những ai đã, đang và sẽ thương nhau!
[Truyện Ngắn Hay] Em Có Phải Người Anh Yêu ?

[Truyện Ngắn Hay] Em Có Phải Người Anh Yêu ?

[Truyện Ngắn Hay] Em Có Phải Người Anh Yêu ?

[Truyện Ngắn Hay] Em Có Phải Người Anh Yêu ?

“Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác”.

- Tại sao lại vậy hả? Cô đã là người mà tôi tin tưởng nhất. Tôi đã cho rằng cô sẽ không bao giờ lừa dối tôi.

Nhưng …….thế này là thế nào! Tất cả chỉ là giả. Tôi…cô…chúng ta…tất cả…

Anh vừa nói vừa cười lớn, tiếng cười đục khàn mang theo trong đó cả sự hằn học và đau thương.

Cô lặng lẽ đứng đó, cúi đầu. Nước mắt không rơi. Trông cô vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh một cách lạ lùng. Bởi cô đã biết, đã biết ngày này sẽ đến. Đã biết từ 2 năm trước, từ khi cô vứt bỏ tự trọng, lương tâm…chỉ để yêu anh.

Anh nhìn cô đứng đó, yêu thương, tức giận…tất cả cảm xúc

- Sao cô không nói gì? Nói đi…

Cô ngẩng lên nhìn anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại cúi đầu xuống và chỉ đơn giản thốt ra “ Em xin lỗi!!”.

Phải! “Em xin lỗi”. Câu nói này cô đã nói thầm với anh không biết bao nhiêu lần. Những khi anh đối xử tốt với cô, những khi anh nói yêu cô, hay những khi anh cười với cô. Tất cả, trong lòng cô đều là câu nói này.

Nhưng cô không hề hối hận. Nếu giả như thời gian có quay trở lại thì cô vẫn sẽ làm vậy. Chắn chắn là thế. Vì ông trời chỉ cho cô có một cơ hội đó. Cơ hội để yêu anh….Và vì cô rất yêu anh.

Yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngay ngày đầu tiên cô vào nhập học. Mải cắm cúi bước đi cô đâm sầm vào một người. Khi ngước đầu nhìn lên thì cô đã bị choáng ngợp. Do mặt trời đằng sau anh hay vì anh…cô không rõ. Và anh đã làm trái tim đứa con gái mới bước chân vào một trang mới của cuộc đời đập liên hồi. Có lẽ tại anh khác biệt quá, lạ lẫm quá với cô_ người chỉ quen tiếp xúc với bọn con trai cùng lớp, một bọn còn trẻ con hơn cô. Ở anh có chút gì đó kiêu ngạo, chút gì đó phớt đời và có cả cái xa xăm, tưởng như cô sẽ không bao giờ chạm được vào anh.

Cô đã yêu anh như vậy. Tình yêu sét đánh, thứ tình yêu mà cô đã từng mỉa mai khi nghe đến.

Từ ngày đó, đôi mắt cô cứ bất giác dõi theo anh.

Anh là sinh viên khoá trên, hơn cô hai lớp. Tên là Hải. Anh đã có bạn gái rồi. Cô nghe nói vậy. Nhưng điều đó có lẽ không quan trọng lắm vì cô vốn không phải muốn cưa cẩm anh, cô chỉ đơn giản muốn nhìn thấy anh.

Anh ở trong Ban chấp hành Đoàn trường. Cô cũng xung phong và tích cực hoạt động ở lớp để được bầu vào ban chấp hành ở lớp, để mỗi lần đi họp lại được nhìn anh, nghe anh nói chuyện. Thấy anh hay ngồi cố định một chỗ trong căn tin, cô cũng cố gắng đến sớm hơn để ngồi bàn gần đó.

Lần đầu được nói chuyện với anh là trong cuộc họp giữa bí thư các lớp và Ban chấp hành Đoàn trường. Hôm đó cô đã đi hơi sớm. anh đang đứng đó nói chuyện với bạn. Cô chỉ dám lí nhí chào rồi chạy đến chỗ ngồi. Vậy mà tim đã đập thình thịch rồi. Bất ngờ anh lại gần và để trên bàn cô mấy viên kẹo:

- Em ăn kẹo sôcôla không?

Giọng anh trầm và ấm. Anh đã đi ra chỗ cũ tự lúc nào rồi mà tiếng cảm ơn vẫn chưa thể thoát ra khỏi miệng cô. Cô cứ trân trối nhìn theo anh rồi lại nhìn xuống mấy viên kẹo. Có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của cô, anh cười với cô và lại còn cho cô kẹo.

Những viên kẹo đó, cô đã dành cả buổi tối để ngắm chúng và chỉ dừng lại khi…đem chúng cất vào tủ lạnh. Sau năm năm những viên kẹo đó bây giờ vẫn ở trong tủ lạnh nhà cô, trong một chiếc hộp mà mẹ cô đã nói bao lần về nó. Cô vẫn giữ nó có lẽ bởi chỉ có duy nhất những viên kẹo đó là anh thực sự dành cho cô. Dành cho một cô mà anh biết.

Tình yêu hồi đó còn trẻ con quá, nó gần như sự ngưỡng mộ và si mê. Tình cảm dành cho những người mình không bao giờ có được. Chính vì vậy mà nó đẹp.Chứ không như bây giờ. Cô đã quá tham lam.

Vào năm thứ hai đại học, gia đình cô chuyển vào Nam , cô cũng phải theo gia đình vào đó. Chia tay với những chiều ngồi vẩn vơ nghĩ về anh, những lúc lang thang trên sân trường ra vẻ thành thơi để ngắm anh chơi bóng. Xa Hà Nội, cô rất buồn và không được nhìn thấy anh, cô cũng rất buồn.

Cứ tưởng tình cảm kiểu trẻ con như vậy sẽ biến mất nhanh chóng những cô vẫn không thể nào không nhớ về anh, nhớ về anh và tự hỏi “Không biết dạo này anh như thế nào nhỉ?”

Trong suốt 2 năm như vậy.

Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh nhưng trong một tình huống chẳng hề mong muốn. Trong bệnh viện, cô vào thăm một đứa bạn vừa mổ ruột thừa, một chiếc băng ca lướt qua, cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt trên băng ca. Là anh! Hay là ảo giác? Cô cũng đã nhiều lần tưởng như nhìn thấy gương mặt của anh trên phố. Dụi mắt nhìn lại một lần nữa. Đó là anh. Cô thực sự mong rằng lúc này đang nhìn thấy ảo giác thật vì người nằm đó, khắp thân thể chỗ nào cũng có máu, cả bộ quần áo như nhuộm đỏ bởi máu.

Thần người ra nhìn rồi lại vô thức chạy theo. Cô chạy theo chiếc băng ca đến cửa phòng cấp cứu. Trong đầu vẫn không hiểu mọi chuyện là sao? Đó là anh sao? Anh bị sao vậy?

Một người phụ nữ trung niên ngồi trên băng ghế, gục đâù vào tay, vai rung lên tiếng nấc. Còn cô, cô vẫn đứng đó. 30 phút rồi một tiếng trôi qua. Cánh cửa vấn đóng im lìm như thử thách sức chịu đựng của hai người ngoài đó.

Ngập ngừng nhưng rồi cô cũng ngồi lại gần người phụ nữ và ngập ngừng đưa chai nước cho bà. Bà ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt mỏi mệt và đầy đau đớn như muốn hỏi mà không cất nổi lời. Đôi mắt bà rất giống anh. Rất sáng, pha chút xa xôi, khó hiểu. Chắc chắn bà là mẹ anh.

Cô mỉm cười trấn an bà và trấn an cả bản thân mình “Anh sẽ không sao đâu! Chắc chắn là vậy” Có lẽ anh không biết tình cảm của cô! Có lẽ anh đã quên mất cô sinh viên khoá dưới không mấy ấn tượng này những lúc này đây cô vẫn muốn dùng hết tấm lòng và cả những gì mình có để đổi lấy sự bình an của anh.

Dù là đến giờ cô vẫn không thể quên được cảm giác đáng sợ khi từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua và cái cảm giác hạnh phúc như mọi gánh nặng trên vai đều được đổ đi khi bác sĩ nói anh đã qua cơn nguy hiểm. Mẹ anh thở ra rồi quỵ xuống. Chắc chút sức lực cuối cùng của bà cũng đã trôi đi theo cái thở ra đó…

Đã hai ngày rồi, anh vẫn còn hôn mê. Hai ngày, cô ngồi nhìn ngắm anh như vậy. Trông anh gầy hơn, chững chạc hơn chút ít những vẫn là gương mặt mà cô vẫn thường nhìn trộm đó. Đây là lần đầu cô được nhìn anh một cách trắng trợn như vậy. Nhìn chằm chằm…. Hoá ra anh chuuyển vào đây vì đựoc cử làm đại diện ở trong này. Có phải duyên phận đã cho cô gặp lại anh không nhỉ?

Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy, sau ba ngày, trong niềm hạnh phúc của mẹ anh và cả của cô. Anh từ từ mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, anh muốn nhổm dậy nhưng có lẽ cảm giác nặng nề lại khiến anh nằm xuống và lấy tay sờ lên chiếc băng quấn đầu. Mẹ anh chạy lại ôm anh, miệng cười nhưng mắt lại long lanh đầy nước. Cô đứng đằng xa và nước mắt cũng rơi tự lúc nào. Đúng là khi vui mừng quá con người ta cũng muốn khóc.

Anh nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi:

- Đây là đâu vậy? Và bác là ai đấy?

Mẹ anh sửng sốt nhìn anh rồi lại cười: “ Con mới tỉnh dậy mà đã nói đùa được rồi? Xem ra tinh thần cũng khá đấy!”

Nhưng anh không hề cười chút nào, gương mặt hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn mẹ anh, nhìn tôi rồi lấy tay đập đập vào đầu, muốn bứt chiếc băng quấn đầu ra: “ Sao lại thế này? Sao tôi không nhớ gì cả thế này? Sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?...”Anh cứ liên tục nói những điều như mộng du. Cô chạy vội ra ngoài đi tìm bác sĩ trong khi mẹ anh giữ tay anh lại.

Mất trí nhớ! Nghe như trong phim. Không ai có thể nghĩ đến cả. Nhưng đó lại là kết luận của bác sĩ.

Anh vừa được tiêm một liều thuốc an thần và đang ngủ yên lành.

Não anh đã bị chấn động khi anh ngã đập đầu xuống đất. Mẹ anh sau một lúc choáng váng thì cũng đã bình tĩnh lại và cứ lầm bẩm: “ Không sao cả! Chỉ cần còn sống là được”

Nhưng có lẽ ông trời muốn làm khổ thêm người phụ nữ đó. Vì đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đôi chân anh đã mất đi cảm giác, không thể cử động được. Dây thần kinh ở đùi đã bị tổn thương, cần tiến hành một cuộc phẫu thuật nữa và tập vật lý trị liệu phục hồi một thời gian dài mới có khả năng bình phục.

Bác sĩ vẫn nói giọng đều đều, có lẽ ông đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy, ông đã không nhận ra rằng từng lời ông nói là nhát dao đâm vào tim hai người phụ nữ đứng đó. Mẹ anh đã gục ngã thực sự. Những chuyện kinh khủng cứ lần lượt kéo đến làm bà không đủ tỉnh táo để đối diện tất cả. Bà đã khóc rất nhiều…..nhưng trước mặt anh vẫn cứ mỉm cười.

Cô cũng vậy. Nhưng không hẳn là khóc. Chỉ là nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến anh.

Cô ngày nào cũng đến bệnh viện.

“ Cháu trước đây từng học cùng trường đại học với anh Hải ạ”. Đấy là câu trả lời cho mẹ anh khi bà hỏi về mối quan hệ của cô và anh. Đúng vậy? Ngoài việc là đàn em học cùng trường ra. Cô đâu có mối quan hệ gì với anh nữa nhỉ?

Bà nghe câu trả lời, có phần ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra điều gì đó bà không nói gì, chỉ mỉm cười và cảm ơn cô rất nhiều.

Và dù không phải là chủ ý của cô nhưng cô đã xuất hiện với tư cách là bạn gái của anh như vậy. Đã lừa dối một người không còn khả năng nhận biết mọi việc xung quanh như vậy. Đã 2 năm rồi. Đã đến lúc sự thật được phơi bày. Vở kịch hạ màn. Cô đã được hưởng hạnh phúc không phải của mình lâu quá rồi, đã nắm lấy đôi tay không thuộc về cô lâu quá rồi.

Bước đi, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má. Và khi vừa khuất khỏi tầm nhìn của anh, cô gục xuống bên đường khóc tu tu như một đứa trẻ. Những người đi đường đều quay lại nhìn cô nhưng có còn quan trọng nữa đâu khi cô đã mất đi anh_ tình yêu duy nhất của mình.

*****

Nhìn bóng cô bước đi, trong lòng anh những cảm xúc hỗn độn cứ thi nhau lên tiếng. Trong anh hoàn toàn là sự rối bời.

Một phần muốn giữ cô lại, ôm bóng hình nhỏ bé đó vào lòng. Một phần lại căm ghét vì sự lừa dối của cô và phần còn lại đó là sự hoang mang, hoang mang không biết cái nào mới thực sự là anh. Có lẽ là phần tức giận. Đúng vậy! Bởi vì phần yêu cô đó, thương cô đó chỉ là giả, là sự đánh lừa của cảm giác và thói quen. Đó không phải là anh!

Vậy rốt cuộc anh là người như thế nào? Anh không biết! Anh không nhớ! Mỗi lần cố gắng nhớ lại chỉ là một khoảng trắng mơ hồ, mờ ảo.

Nhưng dù vậy thì có một điều anh rất rõ. Đó là anh ghét sự dối trá. Từ trong tiềm thức của anh đã nói vậy. Anh luôn ghét sự dối trá. Vậy mà cô. Người anh tin tưởng nhất đã lừa dối anh trong suốt từng đó thời gian.

Có lẽ đây là lý do khi anh muốn cô nhắc lại chuyện ngày xưa, cô và anh quen anh như thế nào? Yêu nhau như thế nào? Tất cả? Cô đều thoái thác không nói? Cô bảo muốn chờ anh tự nhớ ra. Cô không nói được. Và lúc đó anh còn cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều. Có lỗi vì không nhớ được những kỉ niệm đó. Vậy ra làm gì có gì để nói. Tất cả chỉ là lừa dối mà thôi.

Chính là tại tai nạn đó.Tai nạn đó đã làm anh mất đi trí nhớ. Làm anh trở thành một kẻ khờ không hơn không kém…. Thật khó chịu.

Vậy …mẹ thì sao? Mẹ có biết gì về chuyện này không? Mẹ rất quý cô ấy mà. Mẹ mà biết chắc là shock lắm.

Cầm điện thoại gọi cho mẹ. Giọng anh không còn bình tĩnh được nữa. Anh đã tưởng rằng mẹ cũng bị lừa dối như mình nhưng câu trả lời của bà làm anh thật không hiểu nổi nữa.

- Đương nhiên mẹ biết .Vì chính mẹ là người đưa ra ý kiến này. Là chủ ý của mẹ. Con đừng có trách nó.

Ngạc nhiện. anh gần như hét vào điện thoại:

- Mẹ! Sao mẹ lại làm như vậy?

Giọng mẹ anh vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi:

- Sao mẹ lại làm như vậy à? Vì thằng con trai duy nhất của mẹ còn gì. Vì nó sau tai nạn đã chán nản đến mức chẳng thiết sống nữa. Nó đã không chịu tập luyện lẫn điều trị gì cả. Mình thì vừa chuyển vào đó được hai tháng, người thân không có. Chính Ngọc là người đã giúp con rất nhiều. Hơn nữa chính con là người đã tưởng Ngọc là người yêu của mình. Con hãy nhớ lại lúc Ngọc không đến bệnh viện thái độ của con như thế nào đi. Mẹ biết mình đã đưa ra yêu cầu vô lý với nó nhưng vì mẹ đã nói nhiều quá nên nó đã đồng ý. Con phải cảm ơn Ngọc mới đúng. Không có Ngọc thì có lẽ con không được như bây giờ. Ngọc đã đối xử rất tốt với con.

- Nhưng cô ấy đã có thể nói ra mọi việc sau khi con bình phục. Cô ấy cũng rõ là con ghét người nói dối như thế nào?

- Chính vì biết nên nó mới không dám nói. Không phải sao. Hơn nữa, không phải lời nói dối nào cũng xấu cả. Con phải rõ

điều này chứ. Nó được lợi lộc gì từ việc lừa dối con chứ.

Anh im lặng, không nói gì…và:

- Có lẽ mục đích của cô ấy không xấu nhưng nó đã làm tổn thương con. Bây giờ con đang rối lắm, con không nghĩ được gì cả. Xin lỗi mẹ. con cúp máy đây.

Không điều gì được sáng rõ hơn cả. Tất cả vẫn như một mớ bòng bong trong đầu anh.

Anh có thể đã quên đi quá khứ. Nhưng những chuyện từ lúc tỉnh dậy trong bệnh viện mà không biết mình là ai, người ngồi cạnh mình là ai thì anh nhớ rất rõ. Không thể quên được nó. Những ngày tháng vô cùng khó khăn. Đầu óc thì lung tung, cứ cố gắng nhớ lại thì đầu lại đau buốt không chịu được. Chân thì không thể động đậy được. Không có cả cảm giác. Sau khi phẫu thuật ngày nào cũng phải đi tập vật lý trị liệu, mỗi bước đi là như có cả ngàn cây kim châm vào người. Ngày nào mồ hôi cũng vã ra như tắm. Đã có lúc thực sự muốn từ bỏ tất cả, thậm chí cả cuộc sống này. Anh không muốn phải chịu đựng sự rỗng tuếch của đầu óc và sự dày vò thể xác này nữa. Và thực sự thì chính cô là chỗ dựa cho anh, là nguồn động viên anh. Khi anh thấy mình vô dụng thì cô đã đã nói là cô thực sự cần có anh. Khi anh thấy nản lòng thì cô là người tiếp sức cho anh. Có lẽ mẹ nói đúng. Chính anh là người đã làm tưởng về mối quan hệ của cô và anh trước. Sự xuất hịên quá thường xuyên của cô đã khiến anh nghĩ vậy.

Những ngày cô đến muộn, anh bồn chồn không yên. Những y tá thì luôn miệng bảo: “Anh có phúc thật đó! Người yêu vừa dễ thương vừa chu đáo. Lại yêu anh hết lòng.” Cho đến lúc đấy cô chưa từng nhận mình là người yêu của anh. Còn anh thì đã tự mặc định về điều đó.

Đợt đầu đi điều trị vật lý trị liệu. Mọi việc tưởng như đã không thể khi anh không thể thực hiện những bài tập, anh đã tưởng mình sẽ không bao giờ có thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.

Và cô thì đã 3 ngày không đến thăm anh. Anh bỏ tập, điên cuồng và tuyệt vọng khi nghĩ cô đã bỏ kẻ vô dụng là anh. thuốc không uống, quát tháo mọi người, cơm cũng bỏ…Cho đến khi cô xuất hiện, gưong mặt xanh xao nhưng ánh mắt trong trẻo nhìn anh và nhẹ nhàng hỏi:

- Em nghe nói anh không chịu uống thuốc và bỏ tập! Sao vậy?

Hoá ra cô đã bị kiệt sức, ngất xỉu, ốm nằm nhà mấy hôm nay. Cũng phải thôi! Cô đã chăm sóc anh suốt ngày đêm cũng gần tháng rồi. Cô đã gầy hơn rất nhiều so với lần đầu anh nhìn thấy cô. Cứ vậy anh đã tự tin cho rằng anh và cô có một tình yêu vô cùng sâu đậm và đã từ lâu lắm rồi. Và anh cũng cho rằng ánh mắt trong trẻo đó đó sẽ không bao giờ lừa dối anh.

Mọi chuyện cứ như vậy cũng đã 2 năm. Anh được cử đi công tác ở Hà Nội. Anh cũng rất muốn đi. Muốn quay về chốn cũ để biết đâu có thể nhớ lại điều gì đó. Anh muốn lập đầy cái đầu trống rỗng của mình. Cô cũng đã lâu không ra Hà Nội.

Anh rủ cô đi để về thăm họ hàng luôn. Cô đã đồng ý và không phản đối.

Lang thang quanh ngôi trường cũ, vô tình gặp một nhóm người, họ sững sờ nhìn anh và chợt hét toáng lên: “ Hải! Có phải mày đấy không?” Anh ngơ ngác nhìn họ rồi quay sang nhìn cô như ngầm hỏi, cô nhắm mắt, run run đứng đó như chờ đợi và như chấp nhận.

- Sao mày tự nhiên cắt đứt liên lạc với bọn tao vậy. Vào đấy làm hai tháng rồi không thấy im hơi lặng tiếng luôn. Vào đấy có bạn mới rồi không thèm đếm xỉa đến bọn tao hả_ một anh chàng to cao với mái tóc rẽ ngôi giữa nói với anh.

Một cô gái trong nhóm đó đứng trân trối nhìn anh. Trông cô ấy khá xinh đẹp.

- Xin lỗi….

Anh giải thích cho họ vè tình trạng của mình. Họ tròn mắt ra nhìn.

Cuối cùng anh chàng kia nói:

- Ra là vậy. Mày đã gặp phải chuyện kinh khủng như thế. Nhưng giờ thấy mày không sao vậy là được. Bọn tao đã thấy lạ rồi. Bỗng nhiên không liên lạc được với mày. Cả Lan cũng vậy. Bọn tao tưởng mày vào đấy đã có bồ mới nên mới vậy.

Anh hỏi: “Lan là ai?”

Bọn họ trả lời: “Là bạn gái mày chứ ai!”

Anh xua tay cười và đẩy cô lên: “ Các bạn nhầm rồi, Ngọc mới là bạn gái của tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu rồi mà. Trước lúc tôi bị tai nạn cơ” Cô cứ cúi gầm mặt xuống, không cách nào ngẩng lên.

- Làm gì có chuyện đấy! Cho đến trước khi mày vào Nam , Lan vẫn là bạn gái mày mà. Trừ khi mày bắt cá hai tay.

Anh hoang mang quay sang nhìn cô, không hiểu họ đang nói gì? Sao lại như vậy? Anh và cô đã yêu nhau từ hồi học đại học mà. Anh là mối tình đầu của cô mà. Lẽ nào anh bắt cá hai tay thật à? Nhưng anh không có cảm giác là mối quan hệ của cô và anh lại là mối quan hệ tồi tệ như vậy. Và sự thật thì đúng là như vậy. Đúng là không tồi tệ như vậy vì anh và cô không có mối quan hệ gì cả.

Họ cũng không nói gì nữa mà chỉ vào cô gái xinh đẹp nọ và bảo rằng cô ấy là Lan. Khi anh nhìn cô gái đó. Ánh mắt cô ấy trở nên kì lạ và cô bắt đầu khóc. Mọi chuyện cứ thế rối tung lên.

Đúng là ra Hà Nội anh đã có được một phần kí ức. Nhưng điều này có nên không thì anh không biết. Chỉ biết giờ anh đang rất đau và hoang mang, sau khi nghe cô nói mọi chuyện.

Anh cứ tưởng cô là người rất đáng yêu, rất biết nghĩ cho người khác, nhưng rốt cuộc vẫn là như vậy.

Giờ anh phải xử lý sao đây với chuyện của cô, quá khứ của anh và cả…. những cảm xúc trong lòng anh nữa.

****

Đi trong vô thức, lạc lõng, đau khổ và cô đơn. Cô trở về. Vào miền Nam . Một mình cô. Cứ tưởng đã xác định được mọi việc, đã biết trước rồi thì sẽ ổn nhưng chẳng ổn chút nào cả. Cô đau khổ lắm! Cứ nghĩ đến anh là cô lại đau khổ? Tại cô đã tham lam quá! Khi anh bình phục, lẽ ra cô nên nói tất cả. Nhưng cũng đã bao nhiêu lần cô muốn nói, cô định nói nhưng rồi lại thôi. Cô bảo với mình rằng mai sẽ nói “ Chỉ cần thêm một ngày bên anh…” Cô đã tham lam nghĩ vậy. Không nghĩ đến sự đau khổ của người yêu anh, của chị ấy. Không suy nghĩ và cảm nhận của anh. Cô đã ích kỉ như vậy.

Nằm trong nhà 10 ngày, bố mẹ không hỏi gì hơn mà chỉ bảo cô ra ngoài cho thanh thản một chút. Mẹ anh gọi điện nói chuyện với cô. Bác xin lỗi cô vì đã khiến mọi chuyện trở thành như vậy. Nhưng đó không phải lỗi của bác. Cô hiểu rõ điều này mà. Chính cô cũng đã muốn như vậy. Và cô cũng không hối hận.

Tuấn hẹn cô đi uống nước. Anh là bạn thân của cô, nhà ở gần nhà cô và anh cũng biết chuyện này. Không muốn đi nhưng không muốn bố mẹ lo lắng quá cho mình và cô cũng muốn thử ra ngoài ngắm mọi người xem mọi thứ có khá hơn được không! Cô mang bộ mặt thản nhiên đến gặp Tuấn. Nhưng chỉ được một lúc. Và khi Tuấn hỏi cô rằng : “ Hai người đã kết thúc rồi sao?” thì cô lại chợt xúc động, trái tim thì chợt đau nhói và nước mắt thì chợt rơi:

- Không phải! Tôi và anh ấy không có sự bắt đầu thì sao gọi là kết thúc được. Chỉ là mọi chuyện trở về như nó vốn có mà thôi.”

Càng nói nước mắt càng rơi, cô không thể kìm nén bản thân mình nữa. Bởi cô đã phải kìm nén quá nhiều rồi. Trước mặt bố mẹ vì không muốn bố mẹ buồn. Trước mặt mẹ anh vì không muốn bà áy náy. Và cả trước mặt anh để anh không coi thường cô thêm nữa. Tất cả đã hết rồi. Mối tình đầu của cô. Niềm hạnh phúc và cả nỗi đau khổ của cô nữa.

Tuấn im lặng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô.

Bỗng một giọng nói vang lên, trầm và mang theo nó đầy sức mạnh:

- Xin chào! Không muốn làm hỏng không khí của hai người nhưng tôi nghĩ đã gặp ở đây rồi thì tôi sẽ nói luôn mọi chuyện để không phải gặp cô nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. “Không biết anh đã về bao giờ? Trông anh gầy hơn….” Cô lén lấy tay lau nước mắt, cố lấy giọng bình tĩnh nhất có thể.

- Anh….em…_vẫn như vậy. Cô không thể nói được gì.

Anh nhìn cô, ánh mắt u uẩn như chứa đựng nhiều điều. Nhưng anh lại nói:

- Tôi chỉ muốn xin lỗi vì hôm trước đã nặng lời với cô. Nghĩ cho cùng thì cô chỉ là quá tốt bụng đã không nỡ từ chối lời năn nỉ của mẹ tôi. Xin lỗi vì đã bắt cô phải làm một điều kì cục mà cô không muốn như vậy.Và cũng phải nói lời cảm ơn cô nữa chứ. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Cảm ơn cô vì đã thương hại tôi. Cảm ơn cô đã chịu hy sinh từng ấy thời gian dành cho tôi. Cô quả là người tốt nhất mà tôi từng gặp.

Từng lời của anh như có dao. Từng câu từng câu đâm thẳng vào trái tim cô.

- Được rồi. Lời muốn nói cũng đã nói xong rồi. tôi đi đây. Chúc cô vui vẻ.

Anh quay lưng bước đi nhưng rồi lại quay lại.

- Quên mất…Tôi thực sự muốn khen ngợi khả năng đóng kịch của cô đấy. Nó như là thật…

Anh bước đi. Mạnh mẽ và dứt khoát bỏ lại cô với sự đau đớn. Cô muốn nói to với anh rằng: “ Không phải như thế. Tất cả đều là thật. Tình cảm của em. Tất cả…chỉ trừ thân phận mà thôi. Em không phải là người tốt đến mức như vậy đâu….” Nhưng cô không thể nói gì. Trái tim bị bóp nghẹn. Căm ghét và coi thường_đó là tất cả những gì anh nghĩ về cô.

Cả thế giới dường như bị đổ xuống theo bước chân của anh, mặt đất chao đảo….

Cô đã không biết, không biết rằng vì sao anh phải đi nhanh như vậy. Những lời anh nói thật cay đắng, thật chua xót…với cô và cả với anh. Hôm nay anh là một kẻ kém phong độ, một kẻ tồi tệ đã dùng những lời lẽ như vậy với một cô gái. Chỉ bởi vì anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Cảm giác trong anh bây giờ không chỉ là căm ghét vì cô đã lừa dối anh mà lớn hơn nữa, bao trùm anh lúc này là sự hoang mang, sự đau đơn khi nghĩ rằng cô thực sự không yêu anh, cô ở bên anh chỉ vì sự thương hại và vì không thể từ chối sự năn nỉ của mẹ anh. Đúng là như vậy rồi. Ai có thể yêu được một người không rõ bản thân mình là ai và còn có thể mãi mãi không đi lại được nữa chứ. Có lẽ bây giờ cô ấy đang vui mừng cũng nên. Vui mừng vì đã có thể thoát khỏi anh. Còn anh, anh đang ghen, ghen kinh khủng. Anh ghét khi nhìn thấy cô ngồi đó với Tuấn, nói chuyện với Tuấn. Anh quá biết rằng Tuấn yêu cô nhưng vì anh ta đã im lặng nên anh cũng đã không nói gì. Nhưng giờ thì sao đây! Mọi chuyện cứ thế này mà kết thúc thật sao? Còn cô gái tên Lan nữa. Cô ta là người yêu của anh thật sao? Sao anh không có chút cảm giác gì với cô ta vậy? Mà cảm giác của anh có còn chính xác nữa không? Cái tình yêu dành cho cô này có phải là thực sự không hay chỉ là do sự lừa dối bản thân vì những ngộ nhận. Nếu là giả sao nỗi đau lại thật như thế này?

Cô có biết những ngày qua anh đã như thế nào không, đã cảm thấy sao không ? Có lẽ anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như vậy? Kể cả lúc bị tai nạn trước kia. Cảm giác chán ghét bản thân, chán ghét tất cả và quan trọng hơn là cảm giác mơ hồ. cảm giác thì rất rõ nhưng anh lại không thể khẳng định nó là gì. Anh yêu cô nhưng nó có phải là một tình yêu thực? Nó là một sản phẩm được tạo ra, nó đã đánh lừa anh. Nó không xuất phát từ tự nhiên, từ cảm giác hai phía. Vậy nó không thể là tình yêu. Nghĩ đến cô, đau đớn có, xót xa có và cả tiếc nuối. Anh thực sự muốn vứt bỏ cảm giác nhớ cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô! Muốn nhưng không thể làm được. Đó lại là một nỗi đau khổ khác.

Mấy ngày trước anh còn băn khoăn liệu mình có yêu cô không? Giờ thì anh lại thực sự muốn biết cô có yêu anh không?

Anh lại phải ra Hà Nội công tác, anh lại gặp Lan. Suốt một tuần ở Hà Nội ngày nào Lan cũng đến tìm anh, rủ anh đi đến những nơi cũ, tìm lại những kỉ niệm cũ, ăn những món ăn ngày xưa…Và ngày nào anh cũng nhớ đến cô. Nhớ những nơi anh và cô từng đi. Nhớ tiệm kem cô và anh thường ăn dù anh chẳng thích quán đó chút nào vì nó dễ thương quá, không hợp với anh…anh nhớ cô nhiều lắm nhưng lại phủ nhận nó.

Công bằng mà nói thì Lan thực sự là một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn và ăn nói có duyên. Mẫu người khá lý tưởng cho những người muốn có bạn gái. Nhưng anh không có cảm giác với cô. Là do anh mất trí nhớ. Hay anh đã không rung động nữa.

- Anh có thấy quen không? Hồi trước anh thích ngồi ở quán này lắm.

Lan nói khi anh và cô đi vào một quán cà phê nhỏ. Quán có lối trang trí theo phong cách cổ điển với những bức tường màu xám được làm thành như những viên gạch xù xì. Đúng. Có lẽ anh thích như vậy. Anh cảm giác được điều này, thật gần gũi. Lan nói chuyện, anh chỉ mỉm cười nhẹ. Anh vẫn như vậy. Những lúc như vậy cô vẫn thường nói là anh quá đáng, để cô nói một mình trông buồn cười, xấu hổ chết được…

Đang suy nghĩ miên man ,bỗng nhiên Lan cầm lấy tay anh đang để trên bàn:

- Em biết anh chưa thể nhớ ra được nhưng em tin thời gian sẽ làm anh nguôi ngoai. Nếu quá khó khăn thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Được không anh?

Anh nhìn cô, mối quan hệ giữa anh và cô, giữa anh và Lan thực sự không rõ ràng. Tất cả đều vậy nhưng sao lại có một điều anh thấy rất rõ... và anh chầm chậm nói

- Xin lỗi em. Nhưng anh không thấy mình có cảm giác đó với em. Anh không biết nữa.... Đó là điều mà anh cảm nhận được. Anh không thể yêu một người khi mà anh không có cảm giác với người đó được.

Khi cái đầu rỗng tuếch thì hãy để trái tim lên tiếng vậy.

Mặt Lan bỗng sầm xuống, nụ cười trên môi mất đi. Rồi bỗng nói gần như hét lên.

- Sao lại như vậy chứ. Cảm giác. Lại là cái thứ cảm giác đó. Anh trước kia hay là bây giờ sao lại đều như vậy nhỉ? Em thì có gì là không được cơ chứ. Cái cảm giác chết tiệt đó là gì đấy. Sao anh không thể có nó với em.

Cô bật khóc. Mọi người đều nhìn anh nhưng anh chỉ quan tâm đến một điều duy nhất _cô vừa nói gì vậy:

- Em nói trước đây là sao vậy? Anh đã từng nói điều này với em à?

Cô ngừng khóc, ngẩng lên nhìn anh, lấy khăn lau nước mắt, giọng đã có phần bình tĩnh hơn:

- Giờ em cũng chả cần giấu anh nữa. Đúng vậy. Anh đã từng nói vào ngày anh chia tay với em. Vì lòng tự trọng em đã không nói cho ai biết rồi anh bỗng cắt đứt liên lạc với mọi người nên em cũng không nói gì đến nữa. Những tưởng khi anh mất đi kí ức thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng lại vẫn vậy…Dù mất đi trí nhớ thì anh vẫn cứ là anh…

Những lời của Lan ..như đánh thức anh dậy từ một cơn mê dài. Anh vẫn là anh..sao anh lại không thể nghĩ được điều đó nhỉ. Anh biết mình yêu cô. Cảm giác nói với anh như vậy? Vậy anh còn muốn điều gì nữa?

Anh đã sai rồi. Anh yêu cô. Đó là sự thật. Sao anh cứ mãi dằn vặt cô và cả chính mình như vậy…

Mua vé bay vào Nam chuyến sớm nhất. Bước chân rời khỏi sân bay, anh gọi taxi đến nhà cô. Ngay bây giờ, Anh thực sự rất muốn gặp cô. Anh nhớ cô. Và Muốn ôm cô vào lòng

Chỉ qua đoạn đường này nữa là anh sẽ được gặp cô. Bước chân một cách vội vàng sang đường.

Bỗng ánh sáng trắng loé lên bên cạnh anh. Một chiếc ô tô vượt đèn đỏ đang lao đến. Mọi thứ hỗn loạn trong đầu anh và anh ngã xuống. Chỉ nghe thấy tiếng phanh két sát bên tai. Anh bị ngất đi.

Mở mắt tỉnh dây. Mẹ anh đang đứng đó, nhìn anh cười. Và cô cũng đứng đó. Đứng ở một vị trí gần giống như trước đây.

Cô nhìn thấy anh tỉnh dậy thì nước mắt lại rơi. Cô tưởng anh sẽ lại một lần nữa muốn rời bỏ thế gian này. Cô tưởng rằng sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. Anh đã bất tỉnh một ngày rồi. May tài xế phanh kịp nên anh chỉ bị ngã xuống và chấn động một chút. Sao anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Những vết thương cũ còn chưa lành hẳn…Ông trời muốn trừng phạt cô sao?

Cô chẳng nói gì nữa, gục đầu lên giường anh và khóc. Bỗng cô thấy anh nắm lấy tay cô. Cái cảm giác này đã lâu cô không được nếm lại. Cảm giác ấm áp như có được cả thế gian khi anh cầm tay cô. Và giọng anh cất lên thật nhẹ nhàng.

- Ngay cả khi anh nhớ được tất cả mọi thứ thì em vẫn sẽ yêu anh chứ?

Anh nhìn cô ánh mắt dịu dàng, sáng rực. Anh mắt mà cô đã yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy.

Cô ngạc nhiên, lạ lẫm và rồi oà khóc:

- Dù là thế nào thì em vẫn luôn yêu anh._ Cô nói nhỏ trong vòng tay ôm lấy của anh.

Anh ôm cô trong lòng. Nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc này. Sao chỉ mất đi kí ức thôi mà anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Anh đã yêu cô như vậy, yêu cô trong những ngày cô ở bên anh, những ngày cô chăm sóc anh…yêu nụ cười, yêu giọng nói của cô. Yêu cô như vậy! Sao anh có thể nghĩ đó là giả chứ!

Cúi xuống, Anh khẽ thì thầm vào tai cô:

- Ngày xưa em hay nhìn trộm anh lắm đấy nhé!!!
Bên người khác anh yêu có hạnh phúc hơn?

Bên người khác anh yêu có hạnh phúc hơn?

Bên người khác anh có hạnh phúc hơn?




Em tự hứa sẽ mạnh mẽ đi qua anh, liệu có một ngày nào anh sẽ nhận ra rằng người anh từ bỏ lại là người mà anh muốn tìm lại nhất…

Em chưa bao giờ từng hỏi anh rằng lúc bên cạnh em anh có hạnh phúc không?

Bởi vì trái tim của em biết rằng không thể giữ mãi một bàn tay đã muốn buông và một trái tim đã đập chệnh nhịp…

Bước ra khỏi trái tim em đến với người con gái khác là do anh lựa chọn, mọi tranh cãi đừng chỉ đổ lỗi cho em.

Em im lặng để mất anh không phải vì em không yêu anh nữa mà là vì tình yêu sẽ chẳng còn hạnh phúc nếu có ba người.

"Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không?… Con tim ơi trả lời đi…"

Yêu anh bằng tất cả những gì em có và đánh đổi lại tất cả yêu thương đó bằng việc mất anh… cho một người con gái khác không phải là em…

Em nên ra đi, đôi khi cần bước đi để nhận ra nơi nào thuộc về mình…

Anh đưa em vào câu chuyện do anh viết "Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em" và kết thúc nó, anh chọn cách "Chúc em hạnh phúc bên người khác tốt hơn anh"… Gặp được anh trong vô vàn người con trai khác, em chọn anh – người con trai em yêu nhưng rồi cuối cùng bên em chẳng phải là người em yêu, cũng chẳng còn người yêu em nữa rồi…

Nếu tình yêu của anh là một món đồ để sở hữu thì rất tiếc là chưa bao giờ nó thuộc về em… Em trở thành quá khứ của anh và cô ấy mới là hiện tại. Em yêu anh đủ để cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói và trái tim của anh đang hướng đến một ai khác và điều ngu ngốc của em chính là cứ tự bắt bản thân phải tin rằng "Anh vẫn còn yêu em nhiều lắm…"

Cánh tay em mỏng manh không thể níu giữ anh ở bên cạnh, trong em giờ đang lạc trong những ký ức, bước chân em muốn tìm về nơi bình yên không có anh.

Người con gái ấy đã đến và thay em làm tất cả: chăm lo cho anh, ở bên cạnh anh và được yêu anh… Có lẽ em không nên ghen tị với cô ấy, em đã từng được tất cả những gì cô ấy đang có bây giờ và chỉ đáng tiếc là anh đã chọn cô ấy chứ không phải là em…

Em muốn gào lên để khóc, muốn trách móc anh, muốn lao vào cô ấy để giành lại anh nhưng lý trí ngăn không cho em làm tất cả mọi việc trừ việc để em khóc. Em tự hỏi trái tim em: liệu nước mắt có làm anh quay lại, nếu buông tay là mất tất cả thì giữ lại cũng đâu có được gì…

Anh à, không bên em liệu anh có hạnh phúc, hay bên người khác anh hạnh phúc hơn bên em…

Bước qua anh, em chẳng biết bao giờ mới sẵn sàng cho một tình yêu mới. Bởi e rất sợ, sợ bị tổn thương, sợ mọi thứ có thể lặp lại 1 lần nữa. Sợ rằng quá khứ sẽ về lại và bủa vây lấy em…

Em tự hứa sẽ mạnh mẽ đi qua anh, liệu có một ngày nào anh sẽ nhận ra rằng người mà anh từ bỏ sẽ là người mà anh muốn tìm lại nhất… Em không thể thốt ra lời chúc anh hạnh phúc, bởi trái tim em đã kiêu hãnh không chấp nhận sự phản bội từ anh.

Anh à, em nhớ anh, em yêu anh… nhưng chỉ một lần này thôi , 1 lần này nữa thôii…
Gửi tâm sự
Press Esc to close