Recent Post

Hiển thị các bài đăng có nhãn nhung-cau-chuyen-y-nghia-cua-cuoc-song. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nhung-cau-chuyen-y-nghia-cua-cuoc-song. Hiển thị tất cả bài đăng
NGHỆ THUẬT THA THỨ

NGHỆ THUẬT THA THỨ

NGHỆ THUẬT THA THỨ


Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.
Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn!” – Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi!”. 

Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! – Anh ta kêu lên – Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?
Có một câu nói thế này: “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.
Chuyện cảm động về tình yêu của bố

Chuyện cảm động về tình yêu của bố

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng không lấy. Bố nhét lại vào tay con “lấy đi, bố còn tiền”. Lần này mắt con cũng cay cay...!

***
Nội kể, ngày sinh con ra nhà mình nghèo lắm, người ta bảo với bố đem cho con đi người ta sẽ cho bố nhiều tiền. Bố nói bố không cần tiền, bố chỉ cần con của bố.
Bố…!!!
Ngày còn bé nội dẫn con đi khắp nơi, con chẳng nhớ rõ nơi đó là đâu nữa, con chỉ nhớ rằng nội dẫn con về Láng Sen mà Láng Sen thì xa nơi mình ở lắm phải không bố? Hôm ấy bố chạy chiếc ghe lên rước nội và con về, bố bảo con ngồi vào lòng của bố, tay bố xoa đầu con: “Nhỏ chó! Mày đi lâu bố nhớ”.
Bố…!!!
Năm con học lớp 5 bố và gia đình mình lên Sài Gòn đi làm, bố làm thợ hồ, cực lắm, ăn chẳng dám ăn mà xài cũng chẳng dám xài, tiêu 1 ngàn bố cũng tiếc chỉ vì câu “để dành tiền gửi về cho tụi nhỏ ăn học”.
Bố…!!!
Ngày con nói với bố “Bố ơi, con gái đậu tốt nghiệp rồi” mẹ bảo “bố mày mừng như lượm được vàng ấy, cứ cười tí ta tí tách suốt cả ngày.”…
Tình yêu của bố

Một tháng ôn thi đại học của con, bố đi tìm nơi ôn thi cho con rồi ngày ngày bố tranh thủ giờ làm đưa con đi ôn rồi đón con về. Nhớ hôm con chuẩn bị thi đại học hình như đêm ấy bố không ngủ, bố nôn nóng còn hơn con nữa. Bố nằm đấy chờ trời sáng, 4h bố kêu con dậy, trường thi thì cách nơi mình ở không xa mà con mắt nhắm mắt mở bố đã tống lên xe.
Bố bảo: “Tranh thủ đi sớm chứ để kẹt xe là chết con ạ”.
Trên đường đi bố mua nào là bánh bao, bánh mì, xôi và nước lỉnh kỉnh để con mang theo, nhớ ngày đó trời còn tối om thì 2 cha con đã đến trường, dựng xe trước cổng 2 cha con ngồi bẹp xuống đất vừa đập muỗi vừa ăn sáng.
Bố…!!!
Ngày con đậu đại học, bố cười tít mắt, lần ấy bố phải ăn chay một tuần trả lễ, bố nhăn nhó bảo với mẹ “Ăn xong đợt này tui ngán tàu hủ cả năm luôn quá bà ơi”, mẹ chỉ cười vì có đời nào thấy bố ăn chay đâu.
Bố…!!!
Ngày con đau ruột thừa nhập viện, y tá hỏi “Anh chị muốn nằm phòng dịch vụ hay phòng thường?”, bố bảo “nằm dịch vụ đi cho con nó khỏe”.
Ngày bố bệnh y tá cũng hỏi như thế con nói “dịch vụ” bố bảo “thôi thôi….bố mày có nằm bao nhiêu đâu dịch vụ làm gì, nằm phòng thường đi cho nó đỡ tốn kém”. Nhìn bố mắt con cay cay!
Bố…!!!
Con đi làm tiền lương công ty chậm trả hết tiền tiêu xài, con đùa bố “Bố ơi con gái đang “phá sản” rùi”, bố móc túi đưa con trăm ngàn. Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng không lấy. Bố nhét lại vào tay con “lấy đi, bố còn tiền”. Lần này mắt con cũng cay cay!
Bố của con là người như thế đó, bố không phải là thạc sĩ, kỹ sư bố cũng không là doanh nhân vĩ đại, bố của con chỉ là bác thợ hồ, là công nhân là chú bảo vệ nghèo đã làm lũ cả cuộc đời mình vì vợ và vì các con…nhưng…….con yêu bố, yêu bố thật nhiều! Trong con bố vĩ đại hơn bất kì ai hết, bố biết không?
Bi kịch của cuộc đời !

Bi kịch của cuộc đời !

Nông thôn có nỗi buồn của nông thôn. Thành thị có nỗi buồn của thành thị. Tưởng là thế. Cho nên ở nơi này ngóng vọng về nơi kia. Nhưng thật ra, chẳng có nơi nào là đáng buồn. Chỉ có con người buồn.

Quay trở lại nơi này, thấy nhiều bạn chỉ 16-17 tuổi, tuổi dùng Tumblr ngày càng trẻ. Mình loanh quanh xem chỗ này chỗ kia, thấy nhiều bạn viết tâm trạng thế, kiểu già dặn, kiểu từng trải, kiểu quằn quại đau đớn. Xong lật thêm mấy trang nữa mới phát hiện ra các bạn còn chưa đến 20 tuổi. 
Chẳng hiểu các bạn buồn cái gì? 
Gia đình các bạn không hạnh phúc ư? 
Bố mẹ các bạn bỏ mặc không đoái hoài đến các bạn ư? 
Hay có ai đó phản bội niềm tin chân thành của các bạn? 
Hay tình yêu của các bạn, các bạn bắt buộc phải hi sinh? 
Các bạn có phải vật lộn tự kiếm tiền, có phải tự tính xem mỗi ngày mình nên tiêu bao nhiêu để mỗi đêm đi ngủ không thấy đói? 
Người nhà các bạn ốm đau bệnh tật, toàn những bệnh nan y, tốn kém tiền của không? Chắc chắn là không. 
Vậy thì kêu gào cái gì? Ra cái vẻ tâm trạng xám xịt làm cái gì? Cái tuổi 17-18-19-20 ấy, sao không vui? Sao không tận hưởng hạnh phúc trong khi cuộc sống của các bạn may mắn đủ đầy như vậy? 
Những nhóc con 17-18 tuổi tỏ vẻ như mình có tâm hồn của một cô gái 27-28 bằng những đoạn viết lủng củng giả tâm trạng, bằng những trích dẫn triết lý thối trong những tiểu thuyết diễm tình hiện đại made in China, bằng những nickname sặc mùi Hán giả sâu sắc cá tính kiểu Mộc Miên, San San, Lim Lim, Khiết này Khiết nọ : Thật nực cười! Thật nham nhở! Thật phí phạm! 
Các bạn có bao giờ nghĩ rằng: có những người chẳng mong ước điều gì cao vời hơn chính những điều mà các bạn đang có hay không? 
Tuổi trẻ. Gia đình êm ấm. Được đi học. Có cơm ăn áo mặc. Các bạn may mắn như vậy, sao còn chối bỏ may mắn của mình, để khoác lên cuộc đời các bạn một tấm áo choàng sũng nước (thật ra là do các bạn nhúng nó dưới vòi hoa sen trong phòng tắm sạch sẽ của nhà mình chứ chẳng phải tại các bạn đã đứng hàng giờ đội mưa ngoài đường)? 
Những người gặp mưa bão, những người run rẩy hứng chịu tường đợt mưa buốt giá táp thẳng vào mặt và kiên trì chống chọi đợi cơn gió đi qua– những người đó, họ sẽ không viết về nỗi đau như cách các bạn viết. Bởi vì nỗi đau của họ là thật. Còn các bạn chỉ là một thứ “giả tâm trạng” không hơn. Nếu chưa từng thật sự gặp những chuyện khiến tim các bạn đau thắt đến nỗi chỉ muốn chết cho xong thì hãy lấy làm mừng và trân trọng những năm tháng phổ thông trung học và cả những năm đại học của các bạn nữa, đó là khoảng thời gian nên sống đúng với tuổi trẻ của mình, tận hưởng những điều may mắn mà cuộc sống dành cho mình. 
Tự bi kịch hóa cuộc sống của mình là một điều hoàn toàn không nên làm. Cái bi kịch thật sự của cuộc đời, mình chắc chắn ở độ tuổi các bạn, với hoàn cảnh gia đình quá êm đềm như của các bạn, các bạn hoàn toàn chưa hiểu được nó kinh khủng đến như thế nào đâu. Vậy thì đừng tỏ ra bị kịch, nếu như các bạn chưa từng trải qua bi kịch. Hãy nói về tuổi trẻ, về hạnh phúc, về may mắn mà các bạn đang có – có một cách thật sự, không cần tự vẽ vời nên. 
Được sống êm đềm bình yên, sống đúng với tuổi của mình là một diễm phúc tối thượng không phải ai cũng có. Tại sao lại khoác lên cho mình những tấm áo giả buồn, giả từng trải quá rộng như vậy? Có gì hay ho đâu?
Giả vờ thôi anh nhé!

Giả vờ thôi anh nhé!

Giả vờ thôi anh nhé! 

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.
 Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.
 Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?
 Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau.
Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng…".
 Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.
 Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…
 Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
 Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.
 Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…
 Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi!
Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...
 Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…
 Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.
 Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Gửi tâm sự
Press Esc to close